Đành Rằng Tình Vỗ Cánh Bay (Ngân Giang)

Tác giả: Ngân Giang


Còn gì buồn hơn khi người yêu sang bến khác.
Phố chiều mình tôi lang thang như người mất hồn.
Tạ từ nàng khóc sướt mướt,
giây phút biệt ly thật buồn.
Ai biết cho mình.

Đường hẹn chiều xưa bây giờ thênh thang lá úa.
Hết rồi người ơi yêu đương chỉ là ảo mộng.
Tình hồng ngày ấy cố hứa,
yêu đến ngày ta bạc đầu.
Bây giờ xa nhau.

Chuyện tình yêu ngang trái dở dang lạ thường.
Người về có xót xa,
hay chỉ đau thương mình ta.

Chuyện trần gian đen trắng nào ai mà ngờ.
Hẹn hò lẫn ước mơ,
theo gió mây bay ngàn phương.

Mộng rằng thời gian cho mình quên đi nhung nhớ.
Mỗi độ vào thu xôn xao thương về dáng mộng.
Đành rằng tình đã vỗ cánh,
vương vấn gì bao kỷ niệm.
Bao giờ cho nguôi.