Gió Đưa Bông Sậy (Bắc Sơn)

Tác giả: Bắc Sơn


Nơi chốn tiêu sơ cây cỏ dại mọc hoang tàn
Đêm hứng sương, ngày nắng rọi
Tới mùa cây cỏ cũng trổ bông.

Cơm gói mo cau thương mấy mùa mua mới được
Con nước lên ngoài rặng trâm bầu
Gió hiền reo bông lúa hoa cau.

Cơm trắng thơm ngon sau luống cày mồ hôi nhỏ giọt
Dai sức trâu mà dài hơi người
Nắng lửa trong cơn gió mát ru.

Mây trắng mây bay
Giăng cánh cò ruộng khô đất nẻ
Xa khuất mây mà gần sau hè
Là quê ngoại trong hơi thở trái tim.

Còn ai không bến sông lỡ làng chuyến đò
Bươn bươn chân dậm chân dò
Nôn nao tuôn bụi nước bờ
Bụi lao ơi! Gió đưa lao sậy biết cuối hôm.
Bờ đê cây cỏ dại hỏi thì thầm
Ai ngồi đó, có nghe bụi cỏ tiếng nỉ non?

Từ phương xa cuối năm nhớ lặn lội về
Ai chê ai cười quê nghèo
Riêng ta chim vịt kêu chiều
Chiều hôm nay gió đem hơi lạnh tháng cuối năm
Còn thơm mấy gốc rạ, vũng trâu nằm
Phương trời đó má ra đầu ngõ má mỏi mòn trông.