Tân Nhạc
Cắt nửa vầng trăng,
cắt nửa vầng trăng tôi làm con đò nhỏ.
Chặt đôi câu thơ, bẻ đôi câu thơ,
tôi làm mái chèo lướt sóng.
Đưa tôi về, đưa tôi về, với người tôi yêu.
Để cùng hát khúc dân ca quê mình.
Để tôi sống giữa bao nhiêu ân tình.
Bao ân tình mộc mạc làng quê.
Trưa nắng hè, gọi nhau râm ran tre xanh.
Cùng em khoác chiếc áo tơi ra đồng.
Dù trời đổ nắng chang chang vẫn quàng.
Để nghĩa tình đừng nhạt đừng phai.
Thương nhau rồi đừng cởi áo cho ai.
Vọng Cổ (Câu 1)
Rặng liễu chơ vơ vật vờ trên bến vắng.
Tôi trở về đây nghe tâm tư chết lặng khi bến đò xưa hiu quạnh bóng trăng... gầy.
Đã mấy mùa trăng mới trở lại nơi này.
Kỷ niệm ngày nào bộng dưng chợt đến.
Trên một con thuyền xuôi ngược giữa trường giang.
Có phải chúng mình là Chức Nữ với Ngưu Lang.
Đêm chia tay lạnh buốt dãy ngân hà.
Chở bạn tình giữa trời nước bao la.
Khúc hát tương tư mơ hồ trên lượn sống.
Vọng Cổ (Câu 2)
Phảng phất hương đêm lẫn trong mùi hương phấn.
Anh tỉnh hay mơ mà trí não quay cuồng.
Hát nữa đi anh cho thấm ngọt môi mềm.
Kẻo rồi đây khi trăng ngà tắt rụng,
cuối nẻo sông dài tản mạn lá vàng rơi.
Trong những đêm buồn lành lạnh gió heo mây,
khi con đò nhỏ đã tắt rồi ánh lửa.
Em vẫn ôm ấp bóng hình người bạn cũ
để mượn dòng dư lệ [1] chép thành thơ.
Tân Nhạc
Để cùng ngâm khúc ca dao quê mình.
Để nghe tiếng sáo thênh thênh cánh cò.
Đã có lần em giận hờn tôi.
Đêm ra đồng, em đổ ánh trăng vàng đi.
Nào ngờ chẳng chút nguôi ngoai hương buồn.
Vầng trăng lại sáng trong hơn đầy đồng.
Câu ca rằng: hết giận rồi thương.
Áo nâu sồng [2] em nhuộm tình tôi.
Vọng Cổ (Câu 5)
Ghé bến yêu đương khi trăng khuya vừa ngã bóng,
khúc hát tương tư vọng trên con truyền mộng và trôi theo lượn sóng giữa đêm... buồn.
Lác đác sương khuya nhỏ giọt suốt canh trường.
Trong bóng mây trôi về nơi vô định [3].
Tôi nhớ thương hoài bóng dáng diễm kiều [4] xưa.
Vắng anh rồi sông nước cũng bơ vơ.
Nhớ mái tóc giật dờ trước gió.
Nhớ mùi hương cũ trong một đêm tao ngộ [5]
có nữa vầng trăng soi bóng một con đò.
Tân Nhạc
Nào đâu dễ có phôi phai thời gian.
Còn đây mãi khúc ca dao em và tôi.
Chốn quê nghèo ta có mình.
Một ngày bằng mấy trăm năm hỡi người.
Vọng Cổ (Câu 6)
Sông nươc lênh đênh con truyền tình lạc bến
đưa mái chèo lâng lâng sao tay yếu rụng rời.
Em ơi em có phải là cô gái liêu trai [6]
chờ đêm xuống trở về trong mộng mị.
Đến khi trăng xế qua rèm.
Lá rớt thềm tôi mới biết chiêm bao./.