Cô đơn lối đi mòn với ta vầng trăng khuyết lẻ loi Quanh co ngõ không tên hắt hiu vài ánh đèn Đường dài chìm sâu Đêm thâu nàng ca sĩ ra về đếm tiếng thời gian thấy não nề Ai thấu chăng ai đời ca kỹ dâng hết cung tơ trọn cho đời Giờ vui với ai Bâng khuâng lá thu vàng rớt rơi buồn vương theo tiếng tơ Bao năm tháng trôi mau ánh đêm đèn phai màu Nhạt nhòa màn nhung Khách đến đời ta đã hững hờ Tiếng hát giọng ca thoáng ơ thờ Một sớm mai nghe buồn cô lữ Tri kỹ năm xưa còn đâu tìm Sầu dâng đầy vơi Nhìn vầng trăng khyua gợi nhớ ngày xuân Vàng son đón đưa là biết bao người Sân khấu giờ khuya vẫn ta cùng ta tri âm Ngày xưa ấy tiếng ca cung đàn còn thánh thót đắm say bao lòng Giờ một thoáng dư âm cô đọng nhẹ tan biến vào đời đơn côi Cung đàn năm xưa theo thời gian trôi mờ xóa dáng ai yêu kiều Biết bao điều đắng cay nhiều Đời cầm ca muôn kiếp còn vương Ôi một đời vẫn mãi đam mê lời ca ánh sáng cung thương ngày cũ Sao thời gian cứ mãi phôi pha Tiếng ca oanh vàng đã thôi vang vọng Ôi cuộc đời vẫn giấc chiêm bao Lòng còn quyến luyến trăng sao Ta vẫn mơ cung đàn ngày xưa