Chôn Vùi Kỷ Niệm (Vọng Cổ)

Tác giả:


Trăng Thu Dạ Khúc
Nam:
Nói đi em những ngày qua ta có nhau.
Em hay dỗi hờn
Anh luôn dỗ dành
Tình yêu say đắm lắm mộng mơ.
Xót xa số phận cho tình yêu thêm đắng cay.

Nam:
Còn đâu hỡi anh
Em vui sống bên người
Chắt chiu kỷ niệm cho buồn đau nỗi luyến lưu.

Vọng Cổ (Câu 1)
Nam:
Nếu biết trước chia ly thì ta đừng hò hẹn.
Hẹn hò chi để giờ đây mình phải chịu... chia... lìa.

Quyến luyến làm chi trong giây phút sau cùng.

Bởi anh nghèo hai bàn tay trắng,
Nên suốt một đời phải chịu mà thôi.

Nữ:
Em không chê anh nghèo hai bàn tay trắng,
Mà yêu những người gấm lụa giàu sang.

Nam:
Duyên cớ này mình đã cách ngăn,
Thôi nhé em ơi tình mình dang dở.

Vọng Cổ (Câu 2)
Nữ:
Nhớ thương anh em khóc từng đêm một,
Em sợ rồi đây duyên nợ không thành.

Sao anh không đến với em trong đêm vắng lạnh lùng.

Nam:
Anh không bao giờ vong phụ,
Định số an bài anh đâu lỗi hẹn tình xưa.

Nữ:
Duyên tình xưa em đành trả lại,
Giây phút này mình hãy cố mà quên.

Ngăn cách không xa mà nghìn trùng cách trở,
Vắng xa rồi biết thuở nào nguôi.

Thơ
Nữ:
Thôi rồi em đã xa anh
Rượu hồng pháo đỏ tiễn em theo chồng.

Nam:
Khi yêu thì nói lời thủy chung
Ngoảnh mặt làm ngơ chân bước sang cầu.

Vọng Cổ (Câu 5)
Nữ:
Chuyện ngày xưa thôi đừng nhắc lại.
Mang cả buồn tênh vùi chôn kỷ niệm cho đến... muôn... đời.

Trăm đắng nghìn cay nuốt lệ chia lìa.

Thôi kể từ đây mình gọi nhau lần cuối,
Lời tạ từ em gửi lại cho anh.

Một chiều nào anh nhắc đến tên em,
Là lúc em đang sầu rưng rưng nước mắt.

Ngày mai khoác áo vu quy,
Quên đi thương nhớ làm vui bên chồng.

Vọng Cổ (Câu 6)
Nam:
Thôi em ơi nói chi lời cay đắng,
Mình không duyên nợ xin hẹn lại kiếp sau.

Nữ:
Người con gái bước vào yêu là đau khổ,
Em bước theo chồng là xa mãi bóng người yêu.

Nam:
Sáng mai em bước theo chồng,
Chuyện mình hẹn ước ai sầu cho ai.

Xa nhau nào được tương phùng,
Chúng mình hai lối rẽ chia trọn đời.

Nữ:
Kỷ niệm xưa thôi giờ đây đã hết,
Không còn gì chờ đợi nữa đâu anh.

Nam:
Còn đâu ngày cũ tình xưa,
Cho nhau tất cả đau sầu đã qua./.