1. Ngày [Am] xưa Trương Chi sống cô đơn
Lênh đênh với con [C] đò giữa dòng sông [Am] sâu
Khách [Dm] qua nơi đây mấy kẻ [E7] hay
Cuộc đời anh nghệ [Am] sĩ [G] giọng tiêu ngàn [Am] sầu.
Ngày [Am] tháng trôi qua đi như vô tư
Ngờ đâu cung cấm Mỵ Nương từng đêm nghe cung tiêu
Tha thiết canh [Dm] thâu như rót vào tim
Bao nhiêu [E7] nỗi buồn vô [Am] bờ.
2. Mỵ [Am] Nương say mê ốm tương tư
Khi nào vắng con [C] đò thấy đời bơ [Am] vơ
Nhớ [Dm] thương cung tiêu nức nở [E7] kia
Từ dòng sông lạnh [Am] lẽo [G] vọng lên lầu [Am] vàng.
Vì [Am] quá thương con nên cha Nương
Truyền cho quân lính tìm gặp Trương Chi trên sông kia
Đem đến bên [Dm] cung cho mắt Mỵ Nương
Trông thấy [E7] mặt người nàng [Am] thương.
ĐK:
Nhưng Trương [Am] Chi xấu trai hơn [C] người, hỡi Mỵ Nương [Am] ơi!
Nên yêu [Dm] thương phút thành mây [E7] khói, [G] biến tan đi [Am] rồi
Trương Chi [Am] ơi! Đắng cay cho [C] chàng vỡ mộng vì [Am] đâu
Nên quyên [Dm] sinh xác nằm lây [E7] lất [G] trong chốn rừng [Am] sâu.
3. Tủi [Am] thân Trương Chi số vô duyên
Nên tim chết đi [C] rồi biến thành ngọc [Am] châu
Xót [Dm] thương tim kia nay Mỵ [E7] Nương
Bèn tìm viên ngọc [Am] quý tiện [G] chung dùng [Am] trà.
Nào [Am] có ai hay trong chung kia
Hình Trương Chi bóng đò hiện lên như bao đêm xưa
Đau xót cho [Dm] ai thương tiếc tình duyên
Nên nát [E7] ngọc vì lệ [Am] rơi.