Hồng trần người dạo chơi.
Mang giác ngộ đến cho muôn người.
Là một vị hành tu.
Nay phải ngưng bộ hành nhân thế.
Cũng bởi nhân gian kia.
Kẻ u mê người thì hiếu kỳ.
Một bước chân vạn soi mói.
Ngàn sân si.
Ngọc Đế ơn trên ban.
Vào dương gian thánh nhân để cứu độ.
Tạo phước cho nhân sinh.
Bao ghét ganh chỉ là hư vô.
Người xuất gia đi tu.
Chẳng ham danh cũng không phải hám lợi.
Mà phát tâm muôn nơi.
Từ bi như Đức Phật.
Đk:
Sự đời trớ trêu thay ngay khi
Nghe tin người không còn ở Cố Đô.
Ngàn tia sét trong cơn mưa giông.
Kéo xuống dường như trời đang phẫn nộ.
Bồ đề hóa tâm tư đau thương.
Chẳng còn đứng vững ai cũng lệ tuôn.
Tìm người khắp nẻo đường.
Thế gia cô đơn sầu vương.
Lòng buồn nhớ thương cho chân tu.
Gieo tâm từ bi phổ độ chúng sanh.
Thầm cầu ước mong sao cơ duyên.
Thấy người trở lại để đi pháp hành.
Truyền Phật Pháp thêm cho nhân gian.
Người mang ánh sáng soi đường trần gian.
Người là đấng chân tu.
Xứng danh lưu truyền ngàn năm.
(bài hát viết về Thầy Thích Minh Tuệ)