Còn Thương Góc Bếp Chái Hè (Tân Cổ)

Tác giả:


Tân Nhạc
Ai nói em nghe tại sao góc bếp chái hè
Nó đơn sơ lắm mà khi rời nó
Mình mến mình thương nó vô cùng
Mình đem nỗi thương tâm
Nhớ xưa mẹ dầm mưa tàn cây mưa mẹ gieo hạt
Cho hạt nẩy mầm lạnh cóng tay
Hai mẹ con ngồi nơi góc bếp chái hè mẹ hơ tay
Ngoài kia trời còn mưa còn rụng từng giọt mưa
Gió thổi năm non lắc võng đưa con
Khói tỏa niêu cơm tóc xoã trên nương
Cây lúa trổ đòng đòng
Con cò trắng bay trọn đêm
Con cò trắng... nuôi đàn con

Vọng Cổ (Câu 1)
Bay ra từ ca dao, con cò trắng kia là hình ảnh thân thương tảo tần lam lũ của những người mẹ quê suốt đời áo vá mà sáng đẹp lung linh trong kí ức... bao... người.

Ai lớn lên mà không mang trong tim sâu nặng một khoảng trời.

Có dáng ngoại già phơ phơ tóc trắng,
ngồi ở chái hè sàng gạo những trưa.

Ngọn gió nhẹ lùa cho hương gạo thoảng đưa,
giọt nắng cũng nhẹ mình đậu trên vai áo.

Ngoại ngồi đó - đẹp như một bức tranh,
đẹp mãi trong con trên dặm ngàn cuộc sống .

Lý Năm Căn
Đêm vắng trăng thanh
Giọt sương ướt lá ướt cành
Giấc êm chăn ấm
Tìm đâu lời nói
Để nói mà thương cái mái nhà
Mà thương cái chõng tre.

Vọng Cổ (Câu 2)
Ngày từng ngày đi qua đêm từng đêm tàn lụn,
năm năm tháng tháng, nhịp thời gian êm ả xuôi dòng.

Bao thế hệ đỡ nâng nhau dưới mái lá ân tình.

Dáng mẹ lại in nơi chái hè góc bếp,
để ngoại thảnh thơi ngồi ru cháu ầu ơ.

Rồi chị của con khi mái tóc chấm ngang vai,
lại thay mẹ nhóm hồng bếp lửa.

Dù đêm mưa dầm hay ngày nắng hạn,
bếp lửa vẫn âm thầm giữ ấm mái nhà quê.

Tân Nhạc
Cơn gió trong đêm
Làm rơi chiếc lá cuối cùng
Chắc đâu ai biết
Mà khi mùa thu rụng lá đầy sân những kỷ niệm
Làm đau buốt con tim
Biết đâu một trời thương về góc bếp chái hè
Khi đã xa lìa nỗi nhớ nhung
Xa mẹ đi tìm ai bước mỏi bước mòn
Một mình cô đơn
Chợt nghe nhịp thời gian
Từng nhịp chân mình lữ thứ
Quê ngoại đơn sơ
Gió ngả lau thưa
Giấc ngủ Âu Cơ
Trót bỏ bơ vơ
Cây cỏ mọc hoang tàn
Lâu rồi đó chưa về thăm
Mưa rồi nắng chưa dừng chân
Lâu rồi đó chưa về thăm
Mưa rồi nắng.... chưa dừng chân ..

Vọng Cổ (Câu 5)
Và bây giờ khi đã đi xa con mới hiểu vì sao mình lại thương quá đỗi là thương chái hè góc bếp.
Bởi cái góc nhỏ ấm cúng đơn sơ kia là điểm tựa của... tâm... hồn.

Để con mãi hoài mong trên vạn nẻo phong trần.

Khi đơn lạnh nơi quê người xứ lạ,
lại thèm cái ấm nồng của bếp lửa mẹ nhen.

Nhớ tiếng vạc sành rỉ rả giữa khuya,
nhớ ánh đèn chong gió lùa nghiêng ngã.

Nhớ giọt mưa rơi rạt rào trên mái lá,
nhớ tiếng ngoại ru nức nở gữa đêm trường.

Lý Năm Căn
Trọn đời con không thể nào quên
Và vì sao con mãi không quên
Chái bếp mái lá đơn sơ
Cùng bao dấu yêu kỉ niệm
Dù không nhung gấm vàng son,
Dù cho dân dã hèn quê thiếu trước hụt sau năm tháng cơ hàn.


Vọng Cổ (Câu 6)
Và con hiểu vì sao tim mình khắc khoải,
khi chợt thấy nhà ai tỏa khói bếp trong chiều.

Ôi chái hè, ôi góc bếp đơn sơ,
nơi nuôi dưỡng tình thiêng liêng bao thế hệ.

Ai nói em nghe vì sao mình mãi nhớ,
như ngàn đời không quên được quê hương./.