Đồi sim tím buồn như mắt của người thuở nào bên lối xưa.
Màu sim tím dở dang gieo sầu nhớ, cách chia xui biệt ly.
Lòng sim như tim vỡ dưới trời tang, mất đi bao niềm tin.
Tình sim không đem đến những yên vui khi sắc tím u buồn.
Chuyện năm trước ở đây có một nàng chiều chiều ra hái sim.
Chẳng đem bán vì yêu sim màu tím thế nên cam quạnh hiu.
Mùa Đông sang nghe gió đến nửa đêm tránh sao cho khỏi rét.
Nàng yêu sim, yêu thắm thiết say mê, yêu sắc tím u buồn.
Nhưng chẳng may cho một hôm khói chiến chinh lan.
Đem nàng đi trong một chuyến mãi mãi không về.
Sao lòng người hay dễ quên
chuyện người con gái hái sim trước bên sườn non.
Bây giờ còn đâu dáng xưa
với giọng cười đùa, tiếng nói ngọt ngào.
Vì như thế đồi sim vắng đi nàng chẳng còn ra hái sim.
Để sim tím càng tô thêm màu tím, tím ôi gieo buồn thêm.
Đường xưa đây nay vắng bóng nàng đi bốn bên như quạnh hiu.
Nàng qua đi trong nỗi nhớ không nguôi gây luyến tiếc cho đời.