Dốc Phố Mùa Xuân (Phạm Tuấn Khải)

Tác giả: Phạm Tuấn Khải


Trên con dốc vắng, tôi đưa tình đi khắp phố,
Mùa xuân đến ngó, bỗng ghen tựa tình ta đó.
Bờ môi ấm áp, em cho tôi mùa xuân mới,
Mùa xuân của yêu đương, oh yeah...
Sài Gòn mưa nắng, tôi không đành rời xa em,
Ngày và đêm tới, tôi luôn mong được bên em.
Mùa xuân vĩnh viễn, có trên môi người em gái,
Có trong quả tim...
Nếu tôi về, về lại chốn xưa,
Tôi biết mình, để quên trái tim.
Ở chốn thanh bình, có dáng em hiền hiến dâng,
Một tình yêu, một tình yêu...
Xuân sẽ buồn, vì không có em.
Tôi sẽ buồn, một khi vắng em.
Cuộc sống muôn màu
Tôi chỉ mong được sống bên em, suốt đời!