Cuộc sống nào nhớ không anh?
Cuộc sống nào mình đã mệt nhoài
Cuộc sống nào vừa đi đã mỏi
Đường quanh co chẳng biết lối về
Đời bon chen ôi lắm não nề
Nắng phong trần làm sờn đôi chân
Gió sân hận trong sương chiều
Ta thấy quạnh hiu.
Cuộc sống nào nhớ không anh?
Cuộc sống nào mình qúa an lành
Cuộc sống nào bình an vững chãi
lòng an vui, quên hết muộn phiền
Qùy bên nhau cất tiếng kinh hiền
Tiếng chuông mầu diệt mộng hư vô
chúng ta nguyện mãi mãi gần nhau.
Rồi từ đó nhờ pháp môn ta cùng nhau thực hành
Nhờ mình có đấng ân sư... trao truyền pháp nhiệm mầu
Âm thầm con cám ơn Thầy
Đau buồn chuyển hóa trong con
Con về đem yên bình chan rãi mọi nơi
Cuộc sống đời...lắm tơ vương
Cơn lốc đời lạnh buốt tâm hồn
Và con đường đời luôn trắc trở
Giờ an vui ta có đạo mầu
Nhờ ân sư dẫn dắt đêm trường
Tiếng chuông chùa xóa mọi thê lương
Khéo tu hành, dù ở đời
ta vẫn hằng vui.