Trên nông trường không xa lắm
Có đôi chân đi không ngại ngần
Em bây giờ, quen mưa nắng
Tóc trên vai vấn vương bụi hồng
Từng vai áo phai sẽ xanh thêm đời
Bàn tay làm nên những mùa vui...
Từ trên đất này, những con người mới
Mọc lên, tựa tia như nắng giữa chân trời
Qua bao mùa em bỗng lớn
Đất cho em trái tim nồng nàn
Yêu con người nên lo lắng
Muốn nghiêng vai gánh thêm nhọc nhằn.
***
Xa nông trường ra biên giới
Có đôi khi đi không trở lại
Nhưnng trong lòng nghe tiếng nói
Những gian nan sẽ đo lòng người.
Từ biên giới xa, chốn em sương mù
Rừng sâu tìm những lối mòn qua
Từng khi nắng mưa, lán đêm nằm nhớ
Màu đất trời quen quá chốn quê nhà!
Khi qua rừng, khi qua suối
Thấy vui theo bước chân đồng đội
Trong những ngày gian nguy ấy
Biết bao nhiêu những câu chuyện đời...