Người gánh thơ đi bán
Thơ gặp buổi thất thời
Đời mộng mơ kiệt cạn
Thơ nằm vạ chợ trời
Chữ co ro buồn bã
Vần nhăn nhúm guộc gầy
Chẳng ai buồn mặc cả
Thơ ngậm lòng đắng cay
Mặc khản lời mời mọc
Kẻ qua vẫn hững hờ
Bỏ thơ nằm heo hóc
Đời mãi mê cuộc cờ
Chợ thơ chừ vắng ngắt
Người gánh thơ đâu rồi ?
Qua đường thơ, trầm mặc...
Chỉ còn riêng mình tôi.