Ta đi trên đường tạm dung
Vùng Ca Li quanh năm nắng ấm
Mà lòng người lưu vong vẫn thấy lạnh lùng
Trời Si-át-Tơn mưa rơi chẳng dứt
Cỏ hoa đua nhau khoe mầu sắc
Mà lòng ta chưa thôi rạn nứt vết thương
Con tim thành đá, nhưng lửa thù ngụt trong mắt ta
Ôi Mit-sip-si-pi ! Trường giang lượn khúc
Đưa người về gốc, có bao giờ đưa ta về nguồn.
Ta đi trên đường tạm dung
Dừng chân nơi mênh mông Tếch-Xát
Máy dầu vùi sâu trong bãi cát vàng đen
Như đà điểu không tin sự thực
Chúi đầu vào con xinh vợ đẹp
Không nhìn đời, hay nghe một lời phương xa.
Như bông bay qua miền Lu-sia-na
Như cam đong đưa miền Fờ-lo-ri-đa
Như cơn phong ba trên hồ Mi-chi-găng rộng rãi
Bước chân người còn phải đi xa
Qua Viêc-gi-nia, lich sử người xưa
Hai trăm năm qua lập đời Tự Do
Đến bến Nữu Ước, nơi này năm trước
Xây một tượng đá, vác đuốc thần, mở cửa bao la.
Này Thần Tự Do ơi !
Muốn hỏi Nàng mấy tiếng vu vơ
Có phải Nàng, mắt đá ngu ngơ
Khiến Nàng nhìn thế giới không xa
Nên Nàng còn phân biệt mầu da
Triệu người Đông Á
Không bằng vài người (Do Thái) ở nước Nga
Này Thần Tự Do ơi !
Hướng Nàng nhìn vốn dĩ Tây Phương
Muốn Nàng chuyển hướng tới Đông Phương
Muốn Nàng nhìn các nước Đông Dương
Khóc ròng vì bao cảnh lầm than.
Cho đẹp lòng tôi, thế giới cũng vui !
Ta đi trên đường tạm dung
Trời Ca-Li ta yêu nó đấy
Vùng Si-át-tơn mưa rơi lả lướt
Lòng lưu vong nghe như dịu mát
Đà Lạt ơi ! Đâu đây phảng phất khói sương
Ôi Mi-ni-sô-ta ! Ngủ yên đi nhá
Thông xanh rực rỡ, không vì mùa lạnh cây chết khô
Cho người bền chí, mãi nuôi tình quê hương chàn chề.
Này Thần Tự Do ơi !
Cũng vì Nàng sẽ nhớ vinh quang
Nước này từng đã đứng tiên phong
Bênh vực quyền sống giữa non sông
Trắng, Vàng, Đỏ, Đen : Quyền làm dân
Cùng nhau tranh đấu xua tan độc tài
Phải thế không ?
Này Thần Tự Do ơi !
Sẽ vì Nàng đốt đuốc cao hơn
Sẽ nhận nhìn đất nước bao dung
Cũng đẹp tựa chốn cũ quê hương
Sẽ phục vụ Nhân Quyền vẻ vang
Nàng chờ tôi nhé !
Một ngày tôi sẽ cho Nàng nụ hôn
Thắm thiết miếng hôn !