Ơn Thầy Trợ Duyên (Việt Dương Nhân)

Tác giả: Việt Dương Nhân


Trăng thanh, gió mát đêm Rằm
Lắng nghe Bát-Nhã thân tâm nhẹ nhàng
Ơn Thầy suốt mấy mươi năm
Trợ duyên, trợ lực, con thâm hiểu đời

Vọng Cổ

1-) Kính Bạch Thầy! Suốt mấy mươi năm con gặp
biết bao cảnh thăng trầm xuôi ngược.
Được thầy ra tay trợ lực, trợ duyên
đưa con khỏi cảnh triền miên đau khổ trong đờị
Thầy là ánh trăng soi sáng tuyệt vời.
Ơn của Thầy lòng con nguyền ghi khắc
mãi mãi muôn đời con chẳng dám quên
Một kiếp nhân sinh như bèo bọt lênh đênh
Trôi giữa biển đời thênh thang lớn rộng
Sóng gió dập dồn, động loạn cuồng quaỵ
Như chiếc thuyền nan trong cơn gió xoáy*...

2-) Thầy đã rộng tình thương xót
an ủi con trong những cơn phiền muộn âu sầu
Dìu dắt con qua khỏi mấy nhịp cầu
Biết bao là ơn sâu nghĩa nặng
Lời nào nói hết cho vừa Thầy ơi!

Chứng minh có Phật, có Trời
Con nguyền ghi khắc những lời Thầy khuyên
Bao lần sóng gió đắm thuyền
Tay Thầy lèo lái, đưa thuyền qua sông

Ngâm Sa Mạc

Bao năm hứng giọt mưa Kinh
Lau chùi cát bụi bám linh hồn này
Ngày nay con được như vầy
Nhờ mưa Kinh, và ơn Thầy trải ban

Vọng Cổ

5-) Dưới ánh trăng thanh của đêm Rằm tháng Tư Phật Đản
Con lẳng lặng ngồi nghe Tâm-Kinh-Bát-Nhã
mà hồn nhẹ, tâm... nhàng.
Nhờ Thầy đã trao cho con mấy quyển Kinh vàng.
Đọc, học, thụ trì và lắng nghe thường nhật
Con được chút thấm nhuần lời chỉ dạy cao siêu
Dù cảnh đời có buồn thảm điều hiu
Nhưng lòng con luôn tưởng nhớ ơn
Thầỵ Thầy là Đấng Từ-Bi cao cả của con.
Thì có ai hơn Thầy được bao giờ ?*...

6-) Đêm nay bốn bề thanh vắng, cảnh vật êm đềm thơ mộng.
Lòng con chẳng động một chút buồn vui
Nhiếp tâm nghĩ nhớ những lời Thầy an ủi
''Hãy ráng đi con, Phật-Trời thử thách con đó...!''
Ôi ! Những lời an ủi của Thầy quí như vàng
như ngọc. Con luôn gìn giữ đến ngàn kiếp sau này*

Dù cho vật đổi, sao dời
Lòng con mãi mãi đời đời nhớ ơn
Tâm Thầy như ánh Thái Dương
Ngàn năm soi sáng bước đường con đi.