Đêm luôn là nơi con người ta sống thật
Cùng cảm xúc sâu trong tận đáy lòng
Đâu lo sợ ai chê mình yếu đuối
Khi giọt nước mắt rơi theo dòng nghĩ suy
Anh luôn ở bên an ủi em lúc buồn
Làm mọi cách chỉ để nhìn em cười
Sao em lại không trân trọng
Sao nỡ dành điều gian dối trao anh ngần ấy năm
Phải chăng duyên phận đừng cho anh gặp em
Phút giây em mỉm cười và yêu vội vàng khi ta chưa thực sự hiểu nhau
Thì niềm đau tồn tại trong anh
Làm sao lớn lên theo thời gian bình yên chẳng xa ngút ngàn