Có một nhành sen trắng lang thang giữa hồ, lửng lơ, lơ lơ, lơ lửng buồn trôi.
Có một nhành sen trắng lang thang giữa đời, lửng lơ, lơ lơ, lơ lửng...
theo dòng người vô tình, đi tìm 1 chút hư vô. Mơ màng đến ngày huy hoàng, chẳng màng thân trắng.
Bây giờ tàn úa trong mưa, bây giờ chìm giữa cơn mê, bây giờ màu trắng tinh khôi ê chê xám khói.
Có tin sớm mai hương về? cứ mong sớm mai!
Nắng gọi màu ánh sáng thênh thang giữa hồ, nhành sen bơ vơ cứ thế tả tơi.
Gió gọi ngày xanh ngát đua nhau kéo về, Nhành sen bơ vơ cứ thế...
Tiếc một thời ngây dại, đi tìm 1 chút hư vô. Có gì gọi là huy hoàng, khi chẳng màng thân trắng?
Bây giờ chỉ thấy ăn năn, bây giờ tìm kiếm an nhiên, bây giờ màu trắng thân em quay về với đất.
Thoáng đâu chút hương sen về. Thoáng đâu chút hương