Miền Nhớ (Vọng Cổ)

Tác giả:


Thơ
Một chiều thu trở về quê cũ.
Mái nhà tranh ủ rủ chờ mong.
Đò ai trôi lờ lững trên sông.
Về quê cũ nghe lòng thương nhớ.

Lý Năm Căn
Bao ngày làm cánh chim phiêu bồng.
Dòng sông thơ ấu trong tim vẫn còn xanh trong.
Trời xa vọng hướng quê nhà.
Thương nhớ mẹ già héo hắt chờ mong.
Bờ vai nặng gánh hàng rong.
Đường đê in đậm bóng hình héo hon mẹ quê.

Vọng Cổ (Câu 1)
Đã mấy năm qua sống cảnh tha hương nơi phương trời xa lạ.
Con vẫn thầm thương về nơi mái lá có bóng mẹ quê héo hắt... mong... chờ.

Ánh mắt già nua như sương khói mịt mờ.

Mẹ đã vì con trọn đời gian khó,
đôi vai gầy gánh nặng những lo toan.

Năm tháng qua dần thân xác mẹ héo hon,
nhưng tình thương con vẫn mãi đong đầy.

Con nhớ hoài tình thương ấy mẹ ơi,
nhớ tiếng ru hời giữa trưa hè thanh vắng.

Lý Trăng Soi
Ơi lời ru, sâu lắng ân tình.
Ngàn năm vẫn mang bên mình, dù đi cách xa quê nghèo.
Bên thềm rêu, còn đây chiếc võng hiu hắt chờ mong.
Rời ru êm ái năm xưa, nhưng mẹ đã về nơi cõi trời xa.

Vọng Cổ (Câu 2)
Chiếc võng tre của ngày xưa ấy,
vẫn còn đây nhưng mẹ đã xa rồi.

Về mái nhà xưa, chân bước bồi hồi.

Ngồi bên hiên lặng nhìn chiếc võng,
nghe trong lòng nỗi thương nhớ trào dâng.

Lời mẹ ru từng tiếng bâng khuâng,
như trăn trở trước cảnh đời gian khó.

Tiếng ầu ơ hoà theo tiếng gió,
đưa con vào giấc ngủ bình yên.

Nói Lối
Đứng bên hiên lòng con thương nhớ.
Nhớ đôi tay gầy mẹ vót nan tre.
Những trưa hè ôi ả tiếng ve.
Mẹ lặng lẽ ngồi đan chiếc võng.

Vọng Cổ (Câu 5)
Chiếc võng tre chứa chan tình của mẹ,
và đã in sâu vào lòng con trẻ để mỗi lúc ra đi con luôn nhớ... quê... nhà.

Nhớ những hoàng hôn khói bếp toả la đà.

Nhớ tiếng mẹ ru thiết tha ngày ấy,
nhớ nhịp võng buồn kẻo kẹt đêm thâu.

Mẹ bây giờ đã khuất bóng ngàn dâu,
chỉ còn lại chiếc võng thời thơ ấu.

Chiếc võng tre đã hằn in dấu,
hình ảnh thân thương của người mẹ nhân từ.

Lý Con Sáo
Bên hiên xưa, chiếc võng tre buồn êm đưa.
Ngoài trời hiu hắt nắng trưa.
Thương nhớ chuyện năm nào nơi mái tranh nghèo.
Mẹ âm thầm ngồi đan võng tre.
Để đưa con say giấc mơ thần tiên.
Đời riêng dù còn bao đắng cay.
Nhưng tiếng ru vẫn ấm êm nồng say.

Vọng Cổ (Câu 6)
Tiếng mẹ ru hoà theo nhịp võng,
đã trở thành tiếng vọng thời gian.

Ngàn năm còn mãi âm vang,
con xin trọn kiếp mang theo bên lòng.

Chiếc võng tre như tấm lòng của mẹ,
giản dị bình thường mà chan chứa tình thương.

Tre xanh tô đẹp quê hương,
như tình của mẹ soi đường con đi./.