Ngàn Năm Là Vẫn Là Thương Nhớ

Tác giả: Chưa Biết


Người yêu dấu niềm đau này ai có thấu
Những đêm thâu sầu lên mi mắt
Riêng tình nghẹn suối nước khôn vơi.
Quỳ bên gốc liễu nhìn vầng trăng đã chết
Ta lặng mây mùa vun lá úa
Thương tình nước mắt rơi rơi nơi này.

Ta mong sao cho người ta yêu ấy đã đi thôi đừng luyến tiếc mà chi
Để bên trời đừng mơ tưởng tình ta
Thời gian sẽ qua đi đừng để lệ úa vành mi
Có khóc nữa chỉ làm cho đau xót thêm thôi
Khi tình duyên đã lỡ rồi.

Nét môi hồng chưa mờ dẫu vết mộng xưa
Ngàn năm là vẫn là thương nhớ.