Phải chăng mình yêu chẳng đúng ngày(hợp âm)

Tác giả:


1. [G] Ta có nhau để rồi mãi [D] rời xa nhau
Giữa con phố mưa [Em] mịt mờ, [G] mình tôi ngẩn [C] ngơ
Ngẩn ngơ thời [Am] gian chẳng là chi [D] để ta
[Bm] Không vội vàng mà [Em] bước qua
[Am] Để lại đây niềm tin nhạt [D] nhòa.

2. [G] Ta có nhau rồi thành một [D] phần ký ức
Niềm tin vốn dĩ đã [Em] hiếm hoi, [G] người xa khuất [C] rồi
Biết bao nhọc [Am] nhằn giờ này cũng [D] đổi thay
Phải [Bm] chăng mình yêu chẳng [Em] đúng ngày
Thời gian [Am] ơi cho tôi gặp [C] em vào một hôm [D] khác

ĐK:
Một hôm chẳng [G] dấu mưa qua, một hôm ta [Em] thôi những vất vả
Chẳng còn lo [C] lắng ngày mai, biết [D] đâu chuyện mình sẽ [G] thôi đứng lại!
Điều gì chen [C] lấn niềm tin, xô [D] cuốn ta xa rời [Bm] nhau mãi [Em] mãi?
Điều gì sẽ [Am] nói anh nghe chúng [D] ta gặp [G] lại.

3. [G] Ta có nhau rồi thành một [D] phần kí ức
Và anh biết ta đã [Em] tìm đúng người, [G] chỉ sai lúc [C] thôi
Biết bao nhọc [Am] nhằn giờ này cũng [D] đổi thay
Phải [Bm] chăng mình yêu chẳng [Em] đúng ngày
Thời gian [Am] ơi cho tôi gặp [C] em vào một hôm [D] khác.

ĐK:
Một hôm chẳng [G] dấu mưa qua, một hôm ta [Em] thôi những vất vả
Chẳng còn lo [C] lắng ngày mai, biết [D] đâu chuyện mình sẽ [G] thôi đứng lại
Điều gì chen [C] lấn niềm tin, xô [D] cuốn ta xa rời [Bm] nhau mãi [Em] mãi?
Điều gì sẽ [Am] nói anh nghe chúng [D] ta gặp [G] lại.

* Ngày ta cố [G] bước qua nhau, ngày ta tập [Em] quen bao nỗi đau,
Ngỡ mình quên [C] một cuộc tình biết [D] đâu rằng mình đã [G] quên một cuộc đời
Điều gì chen [C] lấn niềm tin, xô [D] cuốn ta xa rời [Bm] nhau mãi [Em] mãi
Điều gì sẽ [Am] nói anh nghe chúng [D] ta gặp [G] lại.