Phải duyên phải nợ(hợp âm)

Tác giả:


Intro:
[Em][Am]-[C][D][G]-[Am][Em][D]
[Em][Am]-[D][G]-[Am][Em]-[D][Em]

Sao giờ này mà không thấy bóng dáng gì hết vậy cà?
Không lẻ... kìa, tới rồi, tới rồi
Em gì ơi, chầm chậm lại cho anh hỏi thăm chút xíu
Ơ, cái anh này, ngày nào cũng cản đường cản lối người ta hết vậy?
Anh muốn hỏi gì? Hỏi lẹ đi tui còn đi chợ nữa, kẻo trễ rồi

Này [Em] em má lún đồng [Am] tiền, mắt tròn hai [Em] mí, làm anh để [Bm] ý lâu rồi đó [G] nghen
(Ớ, cái anh này) Nhà [Bm] em không biết nơi [D] nào, mà sao sáng [Bm] sớm thường qua lối [Em] này
(Anh hỏi chi?) Anh [Em] kia anh hỏi làm [Am] gì, sáng tôi đi [Bm] chợ đường thì còn [D] xa
Anh [Bm] đừng có ghẹo người [D] ta, kẻo tôi về [Bm] trễ mẹ cha la [Em] rầy.
(Mẹ cha có rầy, anh chịu thế cho)

Em [G] à chầm chậm lại [Em] thôi, hỏi thăm chút [D] xíu mất gì thời [G] gian
Biết [Bm] đâu cái nợ trời [D] ban, cái duyên nguyệt [Bm] lão kết nên vợ [Em] chồng
(Hứ, vô duyên) Anh [Em] đừng có nói lòng [Am] vòng, người ta nghe [D] thấy họ cười sao [G] đây
Hay [Bm] là cho anh biết [D] tên, biết nhà em [Bm] nữa bửa nào anh ghé [G] thăm (Thôi thôi)

Ghé [D] thăm tui hỏng dám [Bm] mời, mẹ cha khó lắm la rầy tính [Em] sao (Không sao đâu)
Mẹ [G] cha dù khó cở [Am] nào, anh đây chẳng [Bm] ngại miễn sao em bằng [Em] lòng
Nhà [D] tui qua mấy khúc sông, mấy cây cầu [Bm] khỉ lội đồng vô [Em] bưng (Chuyện nhỏ)
Tui [Bm] còn mấy đứa em [D] thơ, cho nên mẹ [Bm] gọi tui là Bé [Em] Hai

(À.. Bé Hai, bé Hai nè) [Em] Nếu em chấp [G] nhận,
[Em] Mai này anh sang kết duyên [G] thơ cho tròn ước [Em] nguyện
Bao ngày [G] qua thao thức trông mong
Sáng hôm [Em] nay anh chờ anh đợi, muốn gặp [G] em khơi hết yêu thương

[Em] Lúc em mới [G] gặp, [Em] ngỡ là anh trêu
Nhưng anh [G] đây thật lòng thật [Em] dạ
Nên lòng [G] em cũng thấy xuyến xao
Có phải [Em] chăng đây là duyên phận
Ông trời [G] cho hai đứa quen nhau

(Đúng rồi, chắc là mình có duyên từ kiếp trước,
cho nên kiếp này ông trời xui khiến cho em gặp anh đó)

[Em] Có duyên có [G] nợ, [Em] chẳng sợ lìa xa
Dẫu phong [G] ba muôn ngàn cách[Em] trở
Chẳng ngại [G] chi khi đã thương nhau.
Nếu thương [Em] anh em chờ em đợi,
qua mùa [G] đông ta sẽ nên đôi. (Em chịu hông?)

[Em] Nếu anh nói [G] vậy, [Em] em chờ xuân sang
Anh bước [G] qua thưa cùng ba [Em] mẹ
Phận làm [G] con em sẽ nghe theo
Hai đứa [Em] ta rể hiền dâu thảo
Anh và [G] em mãi mãi bên [Em] nhau.

[Em][Am]-[C][D][G]-[Am][Em]-[D][B7]
[Em][Am]-[C][D][G]-[Am][Em]-[D][B7]
[Em][Am]-[C][D][G]-[Am][Em]-[D][Em]

Mà... lỡ như ba má anh không chịu em thì sao?
Ba má anh lên tiếng rồi Con năm nay cũng đã lớn,
có quen ai thì dắt về cho ba mẹ biết mặt, ba mẹ bước tới,
xấu đẹp giàu nghèo gì cũng được, miễn sao con thương là ba má đồng ý".
Vậy còn ba mẹ em thì sao? Ba mẹ em vậy á, vậy thì.

[Em] Nếu em chấp [G] nhận, [Em] mai này anh sang
Kết duyên [G] thơ cho tròn ước [Em] nguyện
Bao ngày [G] qua thao thức trông mong
Sáng hôm[Em] nay anh chờ anh đợi
Muốn gặp [G] em khơi hết yêu thương

[Em] Lúc em mới [G] gặp, [Em] ngỡ là anh trêu
Nhưng anh [G] đây thật lòng thật [Em] dạ
Nên lòng [G] em cũng thấy xuyến xao
Có phải [Em] chăng đây là duyên phận
Ông trời [G] cho hai đứa quen nhau
.
(Đúng rồi, chắc là mình có duyên từ kiếp trước,
cho nên kiếp này ông trời xui khiến cho em gặp anh đó)

[Em] Có duyên có [G] nợ, [Em] chẳng sợ lìa xa
Dẫu phong [G] ba muôn ngàn cách[Em] trở
Chẳng ngại [G] chi khi đã thương nhau.
Nếu thương [Em] anh em chờ em đợi,
qua mùa [G] đông ta sẽ nên đôi. (Em chịu hông?)

[Em] Nếu anh nói [G] vậy, [Em] em chờ xuân sang
Anh bước [G] qua thưa cùng ba [Em] mẹ
Phận làm [G] con em sẽ nghe theo
Hai đứa [Em] ta rể hiền dâu thảo
Anh và [G] em mãi mãi bên [Em] nhau