Một mình trong đêm ngồi đếm sao trời
Và một nỗi nhớ về trong dĩ vãng
Một ngày nào đó cùng em hẹn thề
Mà giờ đây em đã xa thật xa (it's lee)
Người về trong nắng đẹp xinh muôn màu
Tựa ngàn muôn hoa cùng khoe sắc thắm
Và lòng anh biết mình đã yêu người
Bên người cho đến muôn đời sau
Một khúc hát anh đã viết tặng người
Là một tiểu thuyết cho tình yêu đôi ta
Đẹp tựa muôn ánh dương vì sao rạng ngời
Viết lên thành một khúc ca lời thơ mai sau.
[Ver1:]
Một lời hứa anh dành cho em
Sẽ mãi là lời hứa vĩnh cũu
Một lời hứa anh dành cho em
Sẽ chộn sâu ở tận trong tim
Nhớ sẽ nhớ nhớ sẽ nhớ
Sẽ mãi mãi chỉ mình em thội
Trọn đởi này nguyện kiếp này sẽ chỉ là một kẻ tình say
Tình đã trao em ỵêu cũng thấy
Bao nhiêu ngày vắng em
Con tim anh nhói đau biết mấy
Ngày vẫn chờ
Đêm vẫn đợi
Tỉnh đã trao không còn gì nghĩ ngợi
Trong đệm vắng từng hạt mưa rơi
Một mình anh lặng lẽ đơn coi
Trọn một câu yêu em một đời
Nhớ đên em ngàn năm vẫn đợi
Nguời nôi đâu để mối tình ta đã quên mau
Lệ phai mầu khi con tim giờ đã nhoi´ máu
Lòng quặn đau khi được biết em không trở lại
Từ ngày mai anh sẽ phải sống vì một ai.
Tìm nơi đâu, lệ phai mau
Còn yêu nhau, mà sao nước mắt tràn
Người ra đi, tình phân ly
Mà sao không, còn thê vấn vương tình xưa
Andree, lee7 and lee
Represent gvr production
Love novel, yo, here we go, yo yo.
[Ver2:]
Những lời thơ mai sau
Sẽ ở đâu, tất cả sẽ
nằm trong cuốn tiểu thuyết này
Tiểu thuyết tình yêu
Anh phải viết bao nhiêu
Để cho đủ một mối tình hồng
Em có nghe những lời anh nói hay không
Trang giấy trắng vẫn còn hoài mong,
Mong một ngày em quay trở về
Để tiểu thuyết sẽ không còn phải dang dở
Những lời thơ, những câu hát
Anh gói trọn trong trái tim này
Em quên ta, khi tim ta thiết tha
Em đã mãi đi xa để lại một con tim xót xa
Em dã cho anh đây, một con tim biết khóc
Ai ghép cho anh đây, khi tim đã vỡ tan
Những giọt máu giọt lệ giờ đây đã cạn
Chỉ còn lại những hoài niệm miên man
Một mình anh ngồi đây ngậm ngùi
Cố chôn vùi kỷ niệm
Một mình anh ngồi đây tiếc nuối
Vì tình ta hai dòng ngược xuôi.
Tìm nơi đâu, lệ phai mau
Còn yêu nhau, mà sao nước mắt tràn
Người ra đi, tình phân ly
Mà sao không, còn thể vấn vương tình xưa.