Bâng khuâng một thoáng miền Tây(hợp âm)

Tác giả:


1. Một chiều xuân khi nắng [C] chưa phai, tôi xuống thăm quê hương [Am] miền tây
[F] Lòng rộn ràng khi đến [G] đây, đưa bước chân qua bến Ninh [C] Kiều.
Nhịp cầu dài in bóng [F] sông, thuyền lững lờ theo nước [Am] trôi,
trông xa [Dm] xa trời mây xanh [G] ngát.

2. Chiều Tây Đô cơn gió [C] mơn man, nghe thoảng đâu đây hương [Am] phù sa
[F] Cười rạng ngời cô gái [G] xinh, nghiêng nón che ánh mắt thẹn [C] thùng
Ngại ngùng gì cô bé [F] ơi, đường về nhà em có [Am] xa,
cho anh [G] xin biết tên làm [C] quen.

ĐK : Về miền Tây dọc ngang sông [Em] nước, qua Sóc Trăng ghé thăm ngôi [Am] chùa
[Dm] Ai cất lên khúc ca êm [G] đềm, Sóc sờ bai dễ [G7] thương
Miền bạc liêu đồng xanh lúa [Em] tốt, nghe sáu câu thiết tha ngọt [Am] ngào
[Dm] Di tích xưa chốn đây lưu [G] truyền, chàng công tử hào [C] hoa.

Về Cà Mau tôi đến [C] năm căn, con sóng xô lao xao [Am] hàng cây
[F] Miền tận cùng đất nước [G] tôi, ôi ngất ngây xao xuyến tâm [C] hồn
Rừng trải dài theo lối [F], đẹp tuyệt vời như bức [Am] tranh,
nghe bâng [G] khuâng một thoáng miền [C] Tây.