NHẠC
K : Một bông hồng cho anh, một bông hồng cho em và một bông hồng cho những ai, cho những ai đang còn mẹ, đang còn mẹ để lòng vui sướng hơn.
Đ : Rủi mai này mẹ hiền có mất đi như đóa hoa không mặt trời, như trẻ thơ không nụ cười, ngỡ đời mình không lớn khôn thêm, như bầu trời thiếu ánh…. sao đêm….
VỌNG CỔ 1
K : Có ánh sao nhưng muôn sao đều vụt tắt đi giữa vườn hồng mà ngỡ giữa lòng sa mạc bởi mẹ hiền đã mất đời quạnh hiu như thời trái đất mới….sinh….thành….Tôi sống bon chen nhưng chán ngán tranh giành… Nhớ khi con đi sớm mẹ rầy
Đ : Mù sương còn nhiều lắm
K : Con về trưa mẹ quở
Đ : Cái thằng ! Để cơm nước lạnh tanh hà
K : Nào những đêm phên cửa không che kín mái nhà tranh, mẹ ngồi têm trầu chờ đợi đứa con, chưa tàn cuộc vui cùng bạn hữu
2 - K : Tết đi qua tháng ba xoài chín sớm, sầu riêng măng cục bán đến giữa mùa mưa. Chợ búa vẫn ê hề món ngon vật lạ, nhưng mẹ còn đâu để con nghe mẹ quở
Đ : Con mua làm chi ? Đồ đó má ăn hoài
K : Ngày nay con vĩnh viễn mất mẹ rồi… Dẫu mù sương vẫn nặng cơm nước để lạnh tanh. Ngồi trong bóng tối một mình con cũng không chia sớt được nổi buốn của mẹ. Khi hoàng hôn sỏi đá bãi tha ma dàu dàu ngọn ngỏ,mưa gió phủ phàng mẹ lạnh biết dường bao….
NHẠC
Đ : Mẹ… mẹ là dòng suối dịu hiền
Mẹ... mẹ là bài hát thần tiên,là bóng mát trên cau mà mắt sáng trăng sao là ánh đuốc trong đêm khi lạc lối
K : Mẹ… mẹ là lọn mía ngọt ngào, mẹ…mẹ là nải chuối buồng cau, là tiếng đế đêm thâu, là nắng ấm nương dâu là vốn liếng yêu thương…cho cuộc đời…
VỌNG CỔ 4
Đ : Con ơi ! Dẫu mẹ mất đi nhưng vườn hồng còn đó nguồn yêu thương vẫn đơm hoa kết nụ. Hãy cài lên áo con một bông hồng rạng rỡ vì mẫu tử tình thâm người ta thường hay nhắc nhở khôn… cùng… Và tặng cho những ai cần tới một bông hồng.
Trong đời người ai cũng cần cài một bông hông trên áo, ai còn mẹ thì đóa hoa kia sẽ nhắc nhở những giây phút hiện tiền quý báu mà khó giữ được dài lâu. Còn ai luôn nhớ tới nắm xương tàn của người mẹ dưới mồ sâu, thì trên ngực áo của họ cài bao nhiêu hoa cho đủ. Khi trái tim người hiếu tử còn đẹp mấy bông hồng
6- K : Mẹ ơi ! Khi mẹ còn sống con đã không cài bông hồng trên áo. Con đã quên đi giây phút hiện tiền quý báu mà khó giữ được dài lâu. Lại cứ cười thầm khi mẹ tiếc kiệm từng đồng, và rầy la con ăn xài phung phí. Cứ tưởng đâu cuộc đời cứ trôi như vậy, vì mẹ sanh con đâu nỡ bỏ con đành.
Đ : Con yêu quý cuộc đời cứ trôi như vậy, sinh ly tử biệt là chuyện thường tình.
Miễn rằng những ai còn mẹ,đừng để thẹn lòng mình khi trên áo cài hoa.