Lặng im một mình em giữa căn phòng
Tiếng mưa rơi làm em chợt bật khóc
Nhớ những kỷ niệm hôm qua
Ngỡ như chưa lìa xa
Mà hạnh phúc dường như đã nhạt nhòa.
Nhiều khi cô đơn lạc chân giữa phố đông
Nước mắt rơi dù lòng chẳng muốn khóc
Tiếc thương cho cuộc tình ta
Đã đi hết đoạn đường thật hạnh phúc
Mà giờ này chỉ mình em nơi đây.
[ĐK:]
Ngày mai em sẽ đi về nơi kia thật xa
Sẽ quên đi ký ức xưa nhạt nhòa
Em sẽ yêu một người mới, sẽ cho em niềm vui
Một người thay anh sẻ chia lúc em buồn.
Phải học cách bước tiếp đi và quên đi quá khứ
Vì thời gian chẳng thể nào xóa hết
Yêu một người sao quá khó, quên một người càng rất khó
Mình sinh ra không phải để cho nhau chỉ khiến tim mình đau.