Chào nhé thôi về cho kịp đò Hoàng hôn bờ vắng phút biệt ly Chiều đã xuống lòng như lời giục giã Chờ hoài rốt cuộc cũng chia tay Mười năm thì chóng một đêm chầy Vầng trăng khuya lặn xuống trong hồn tôi Tóc rối nhòa dần một dáng mây Ai biết người đi lòng ở lại Uốn cong như ngọn lũy tre làng Buông mái chờ xuân ngày hội ngộ Bên thềm mài mòn cả gót chân Chào nhé người đi không thể hẹn Chân trời nuôi ước vọng mong manh Tóc trắng bạc mưa màu xứ lạ Ai biết thuyền neo giữa thác ghềnh Người về lẻ bóng in doi cát Hoàng hôn loang đỏ mắt đồi quê Bức tranh mờ tỏ ngày xưa ấy Ngàn năm sau lại vẫn nhớ về