Lk Chiều Làng Em, Lối Về Xóm Nhỏ, Hồn Quê (Trúc Phương & Thanh Sơn & Trịnh Hưng)

Tác giả: Trúc Phương & Thanh Sơn & Trịnh Hưng


Quê em nắng vàng nhạt cô thôn
Vài mây trắng dật dờ về cuối trời
Bâng khuâng tiếng hò qua xóm vắng
Khói lam buồn như muốn ngừng thời gian.

Một chiều anh mới đến
bóng dừa nghiêng gió ru thềm.
Tìm về đôi cánh mầu
mắt em nhìn nói ngàn câu.
Nhớ mãi mấy tình của mẹ quê nâu sồng
của người em mơ mộng,
Và chiều vàng ngát mênh mông
là chiều ấy sang sông em chờ trông.

Anh ơi nhớ về thăm thôn xưa,
Để nghe tiếng ngọt ngào ru bóng dừa
Xa xôi bước người anh lữ thứ
Nhớ thương hoài câu hát chiều làng em

Quê em nắng vàng nhạt cô thôn
Vài mây trắng dật dờ về cuối trời
Xa xôi bước người anh lữ thứ
Nhớ thương hoài câu hát chiều làng em.

Về thôn xưa ta hát khúc hoan ca
Ngọt bông lúa tình quê thêm đậm đà
Rào rạt bao niềm thương trong mái lá
Bờ dâu xanh, cô gái hát êm êm
Tầm mai chín gởi anh dâng mẹ hiền
Lòng già thêm hơi ấm khi chiều lên

Có những chiều hôm
Trời nghiêng nắng xế đầu non
Nắng xuống làng thôn
Làm cho đôi má em thêm giòn
Lúa đã lên bông
Mắt già tươi sáng thôi chờ mong
Tiếng hò cô gái bên Cửu Long
Mơ rằng mai lúa lên đầy bông

Chiều hôm nay quay gót bước phiêu du
Về thôn xóm để vui chung ngày mùa
Đường về thôn quyện chân lên nhánh lúa
Vầng trăng nghiêng soi mái tóc em thơ
Vài cô gái nhỏ to vui chuyện trò
Đường về thôn niềm vui dâng đây đó
Đường về thôn niềm vui dâng đó đây.

Chiều hôm nay quay gót bước phiêu du
Về thôn xóm để vui chung ngày mùa
Đường về thôn quyện chân lên nhánh lúa
Vầng trăng nghiêng soi mái tóc em thơ
Vài cô gái nhỏ to vui chuyện trò
Đường về thôn niềm vui dâng đây đó
Đường về thôn niềm vui dâng đó đây.

Em theo anh qua những cánh đồng thơm lúa Việt Nam.
Nơi bao năm xa cách tưởng chừng hôm nay lớn dần.
Lòng buồn vời vợi xa xăm
Gợi lại kỹ niệm khôn nguôi.
Thương khói lam ban chiều và mái tranh thuở còn nằm nôi.
Cây me che bóng mát mỗi chiều ta đứng chờ nhau.
Dư âm xưa như ngỡ sống lại bên giây phút đầu.
Lời nào ngọt ngào cho nhau
Tình nào hò hẹn mai sau
Thôi hãy xem như cuộc đời ngủ quên chìm vào lãng sâu.

Những năm tháng xa rời bạn bè
Nhớ thương quá cây phượng ngày hè
Mùa nước lên điền điền trổ bông
Bao nhiêu buồn vui ôm trọn vào lòng
Lục bình trôi níu dòng đời nổi trôi
Giọt lệ rơi thắm mặn bờ môi
Uống chung nhau chén tình ngất trào để quên thương đau.

Quê hương em con gái áo bà ba gánh mạ non
Câu ca dao trên lúa bốn ngàn năm hơn vẫn còn
Còn ruộng đồng mùi thơm rơm
Đường về nhà càng vui hơn.
Ta hãy đong cho thật tràn
chén tình đậm đà mến thương.

Còn ruộng đồng mùi thơm rơm
Đường về nhà càng vui hơn.
Ta hãy đong cho thật tràn
chén tình đậm đà mến thương.
=HẾT=