Trả Lại Tình Yêu (Vọng Cổ)

Tác giả:


Nói Lối
Trả em những nụ hôn đầu,
bờ môi ánh mắt nụ cười trao duyên.
Ái ân lắm chuyện ưu phiền,
nợ tình phải trả mặc dù không vay.

Lý Phước Châu
Đây tấm hình hai đứa,
ta chụp hồi lúc mới quen.
Sao lắm mơ nhiều mộng,
cảnh biển chiều đẹp quá đi thôi,
nụ hôn đầu tê buốt bờ môi.
Anh ngồi ôm choàng thân em,
lắng nghe ái ân trào dâng,
lệ tuôn thắm trên bờ vai.
Hai chúng ta kề môi,
đôi tim nhắc câu tình chung.
Cơn gió lùa ve vuốt tóc em,
anh bồi hồi luyến tiếc đau thương,
tình duyên không trọn ta đành chia tay.

Vọng Cổ (Câu 1)
Mình trả cho nhau ánh mắt bờ môi nụ cười duyên dáng.
Trả cả trái tim hòa cùng nhịp thở và những nụ hôn nồng cháy buổi... ban... đầu.

Anh trả lại em những khoảnh khắc đau sầu.

Trả tiếng ái ân trả lời ngọt dịu,
và những buổi chiều hò hẹn đón đưa. Xê 24

Kỷ niệm êm đềm của hai đứa yêu nhau,
nợ duyên tốt mượn không đòi phải trả. Xang 28

Dù hai đứa mình thật giả yêu nhau,
tình gửi duyên trao cũng đành xa cách. Cống 32

Lý Ba Tri
Tình yêu trả hết cho nhau,
xa cách trọn đời buồn không em hỡi.
Tình ta cách núi ngăn sông,
thương nhớ chất chồng cũng phải đành quên,
ta lỡ câu ân tình do số phận mà thôi.

Vọng Cổ (Câu 2)
Ta trả lại nhau những chiều hò hẹn,
trên ghế đá công viên Nhòa nhạt ánh đèn mờ. Hò 16

Mình giận hờn nhau mỗi lúc phải đợi chờ. Hò 20

Nhìn lá me bay khi chiều buông tha thướt,
trai gái hẹn hò sánh bước bên nhau. Xê 24

Chuyện tình đôi mình nhắc lại chỉ buồn đau,
uớc vọng không thành phải đành ôm nỗi khổ. Xê 28

Góp lá vàng khô nhen lên bếp lửa,
Đốt lá thư tình nghe đau buốt tâm tư. Xang 32

Lý Con Sáo
Duyên đôi ta tan vỡ phũ phàng đắng cay.
Mình còn chỉ có đêm nay,
hai ta âu yếm trao lời,
rồi xa cách trọn đời.

Nụ hôn này mong ai chớ quên,
hẹn kiếp sau chúng ta thành duyên.
Mối tình đầu đắm say thiết tha,
em có nghe xót xa niềm đau.

Vọng Cổ (Câu 6)
Xin trả cho nhau những gì trong quá khứ,
giữ lại trong tim kỷ niệm buổi ban đầu. Xề 24

Tiếc thương cho mối tình sầu,
cầu duyên lỡ nhịp bé bàn trái ngang. Xê 28

Tình mình ngăn cách ly tan ,
người ôm nỗi khổ kẻ mang nỗi sầu./. Hò 32